Thứ Hai, 2 tháng 1, 2017

Một câu chuyện về giàu - có điều kiện kinh tế eo hẹp khiến cho bạn phải suy nghĩ và thấm tháp...

Có một người nghèo luôn than trách về số phận hẩm hiu của bản thân mình. Anh ta nhiều lần thắc bận bịu tại sao mình vất vả lắm mới có manh áo để mặc, miếng cơm để ăn. Những lúc thiên thời không dễ dàng thì lại đói rách. Trong khi đó có những người vẫn ăn sung mặc sướng chả phải lo nghĩ gì. Người này đã thỉnh cầu Phật đến giúp để giải đáp nỗi oan qua đời của bản thân.

Trước mặt Phật, người có điều kiện kinh tế eo hẹp khóc lóc kể về những cùng cực hàng ngày, khiến cho việc mệt tưởng chết nhưng vẫn chỉ đủ ăn từng bữa mà không có của dành dụm.

Sau một hồi kể lể, người có điều kiện kinh tế eo hẹp mới bình luận: “Con thấy đời thật thiếu công bằng, tại sao lại có những kẻ giàu có từ tốn trải nghiệm còn người có năng lực tài chính thấp như chúng con đây khiến cho việc thật lực quanh năm suốt 04 tuần vẫn không thể được như họ?”
Phật mỉm cười và hỏi: “Vậy theo con như thế nào mới là vô tư?”
Người nghèo nhanh chóng đáp: “Dạ, con muốn Ngài để người nghèo và người giàu cùng có xuất hành điểm giống hệt để xem họ sống ra sao. Giả dụ sau một thời gian người giàu vẫn giàu thì con sẽ không còn gì để ca cẩm nữa ạ”.

Phật gật đầu rồi nói: “Được rồi!” và Phật biến thành một người cùng lên đường điểm như người có điều kiện kinh tế eo hẹp. Mỗi người tới một ngọn núi để tìm kế sinh nhai. Núi có mỏ than nên hàng ngày nhì người đó có thể khai thác than đem ra chợ bán đổi lấy tiền. Sau một bốn tuần sẽ xem kết quả ra sao.

Nhì người cùng nhau đào than. Người có điều kiện kinh tế eo hẹp rất siêng năng khiến việc và chẳng mấy chốc đào được đầy một xe than, chở ra chợ bán lấy tiền. Anh lấy số tiền đó tậu hết đồ ăn ngon mang về cho hoàng hậu và con cùng hưởng.
Người còn lại không khiến tích cực được như vậy, đào một lát đã thấy mệt và toát hết mồ hôi. Đến chiều muộn mới đào kết thúc được gần đầy xe than, cũng đem ra chợ bán lấy tiền. Đương nhiên anh chỉ tìm một ít bánh mỳ thô, số còn lại để dành.
Sang ngày hôm sau người có điều kiện kinh tế eo hẹp lại cật lực đào xới than, còn người kia ra chợ. Một lát sau anh đi về với nhị người đại trượng phu rất mạnh mẽ và không có việc gì khiến cho để kiếm tiền. Nhị người kia tới mỏ than, không khách hàng nào bảo khách hàng nào thật lực đào bới, người con trai chỉ đứng và chỉ huy họ làm cho việc.
Chỉ trong buổi sáng, người con trai đã có nhị xe than đầy. Anh lại mang ra chợ bán đổi lấy tiền và thuê thêm nhân lực. Cứ thế số than anh khai thác ngày một phổ quát, trừ đi tiền trả cho người làm công cũng còn kha khá.

Một bốn tuần trôi đi gấp rút và người nghèo vẫn vậy, hàng ngày tìm được đồ ăn ngon, rượu ngọt nhưng không tiết kiệm được gì. Ngược lại người kia đã trở thành giàu có, sở hữu trong tay một đội quân mạnh khỏe để hàng ngày khai thác đông đảo than chở ra chợ bán, thu về hầu hết tiền.

Và có nhẽ người có điều kiện kinh tế eo hẹp không còn kêu ca gì nữa.

w620h405f1c1-files-articles-2016-1095787-chenh-lech-giau-ngheo

Câu chuyện trên cho chúng ta nắm bắt rõ nhân tố mấu chốt mang tới chiến thắng hay trở thành “phú quý”. Sự đạt được mục tiêu không nằm ở việc chúng ta dốc khôn cùng lực tham gia công tác nào đó, mà chính là cách thức triển khai để tối ưu hóa nhân lực và tài lực của mình. Giả dụ biết sử dụng tốt nguồn tiền ban sơ mặc dù là ít ỏi, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ chiến thắng.

(sưu tầm)

Hãy thủ phận làm công ăn lương. Bỏ việc, bạn sẽ ăn năn vì 5 lý do này
9 cách thức tiêu tiền giúp bạn cảm thấy êm ấm!
4 phương pháp lấy hàng giá sỉ - giá rẻ hơn một nửa chung
10 hàng nóng bấy lâu - chỉ 1 đồng vốn mà hốt 3-4 đồng lời!
6 lề thói tiết kiệm sai lầm chúng ta vẫn luôn bận rộn phải


Có thể bạn quan tâm: tintucvietnam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét